Lều Chõng – Ngô Tất Tố

Lều Chõng LỀU CHÕNG không chỉ là chuyện văn chương, chữ nghĩa. LỀU CHÕNG còn gắn bó mật thiết đến vận mệnh đại sự của quốc gia, đến sự tồn vong, hưng thịnh của đất nước. LỀU CHÕNG là “tiểu thuyết phóng sự”, chất “tiểu thuyết” của LỀU CHÕNG thể hiện từ cốt truyện với hệ thống các nhân vật có tâm lý, tính cách cụ thể, được xây dựng thành những hình tượng và các chân dung điển hình. Chất “phóng sự” trong LỀU CHÕNG biểu hiện bằng nghệ thuật xử lý tinh tế, có tính ”thời sự” cao, phản ánh chân thành, cụ thể các “sự việc có thực” diễn ra phong phú trong hệ thống ”thi cử” thời xưa.

Tắt Đèn (Đinh Tị) – Tái Bản

Tắt Đèn “Theo tôi tiên tri, thì cuốn Tắt đèn còn phải sống lâu thọ hơn cả một số văn gia đương kim hôm nay. Chị Dậu, đích là tác giả Ngô Tất Tố hóa thân ra mà thôi. Chị Dậu là cái đốm sáng đặc biệt của Tắt đèn. Nếu ví toàn truyện Tắt đèn là một khóm cây thì chị Dậu là cả gốc cả ngọn cả cành, và chính chị Dậu đã nổi gió lên mà rung cho cả cái cây dạ hương Tắt đèn đó lên.” (Nguyễn Tuân) “Chị Dậu là nhân vật điển hình được người đọc yêu mến. Và người yêu mến chị hơn cả là Ngô Tất Tố. Giữa biết bao tệ nạn và cảnh đời bất công ngang trái ở nông thôn Việt Nam cũ, Ngô Tất Tố đã hết lòng bảo vệ một người phụ nữ là chị Dậu. Nhiều lần chị Dậu bị đẩy vào tình thế hiểm nghèo, rất có thể bị làm nhục nhưng Ngô Tất Tố đã bảo đảm cho chị Dậu được bảo đảm an toàn phẩm toàn vẹn, giữ trọn phẩm giá, không phải đau đớn. dằn vặt.” (Hà Minh Đức)